Mẹ Nấm (Danlambao) - Tôi nhận được tin nhắn của một em học sinh kể về chuyện phản đối việc học phụ đạo ở trường. Em nói:
“Cô ơi tụi con quá mệt mỏi mà về nhà nói chuyện với ba má không được.
Má con nói, đi học thêm cho giỏi, ai cũng đi học thêm con không đi sao
được. Đi học với bạn đi. Con quá mệt khi phải học theo ý ba má. Tại sao
tụi con phải khổ vậy cô ơi!”
Nhiều phụ huynh đang giết dần những giấc mơ tươi đẹp của con em mình
bằng cách nhồi học. Không cần biết con thích gì, muốn gì hay nghĩ gì, cứ
đi học, ngồi ở bàn học và cầm sách khi ở nhà là được. Cứ như vậy lâu
dần, chúng ta – những phụ huynh nuối tiếc với giấc mơ lớn còn dang dở
với cuộc đời mình đã dồn con em vào chỗ sống đối phó, né tránh đối diện
với vấn đề và ngại ngần nói lên điều mình thích.
Học hành nên là niềm vui và sự tự nguyện – tôi nghĩ là như vậy.
Khi không còn ham thích và say mê thì việc học trở thành gánh nặng và con em chúng ta trở nên thụ động.
Nhiều người làm cha mẹ phó mặc con cái cho thầy cô, trường học với nhiều
lý do khác nhau. Người thì bận kiếm tiền, người lại ngại mình thiếu
kiến thức… Cứ như thế lâu dần, chúng ta cam chịu, chúng ta chấp nhận
việc đem con cái mình ra làm chuột bạch cho đủ loại mô hình giáo dục. “Phản đối sẽ không được gì, nói sẽ chẳng ai nghe. Ai cũng vậy mình sao khác được…” – Đó là những lý do được đem ra bào chữa cho việc phụ huynh im lặng trước gánh nặng học hành của con em mình.
Tôi không biết có bao nhiêu phụ huynh hiểu rằng chúng ta – những người
làm cha mẹ - chính là điểm tựa của con cái mình. Ở trường, ở lớp, dẫu có
đối diện với khó khăn nào, con cái chúng ta cũng sẽ cảm thấy không cô
đơn nếu chúng ta là người chia sẻ với chúng. Có nhiều trường hợp, các em
học sinh đã tự thu mình lại, tự bảo vệ mình trong cô độc bằng sự im
lặng bởi không thể chia sẻ với phụ huynh. Nhiều bậc cha mẹ còn giao con
em mình cho thầy cô đánh đập, mắng nhiếc vì có mắng mới sợ mà học hành.
Nhiều em học sinh còn không biết kỹ năng tự bảo vệ bản thân mình, bởi
chúng cô độc và trở nên yếu thế trước những kỳ vọng và những ước mơ của
người lớn.
Con cái chúng ta được sinh ra, không phải là những cỗ máy chờ lập trình
càng không phải là những người thế thân để thực hiện những ước mơ dang
dở của những bậc làm cha mẹ. Vì vậy, nếu yêu con, muốn con sống hạnh
phúc, hãy đồng hành cùng con như những người bạn đường.
Khi chúng ta – những người là cha mẹ đưa ra một quyết định đúng, cuộc
đời của con cái chúng ta sẽ thay đổi. Vì thế - đừng bảo con hãy sống thế
nào, hãy để con sống đúng cuộc đời con muốn, bởi mỗi cá nhân là một cá
thể riêng biệt và duy nhất.
Đừng để con cái chúng ta đơn độc và tự thu mình với cuộc sống khi chúng
con non nớt. Muốn thấy thay đổi từ tương lai, chính chúng ta phải thay
đổi từ hôm nay.
Một quyết định đúng của cha mẹ đôi khi sẽ thay đổi hẳn cuộc đời đứa trẻ.
Đừng chỉ tay năm ngón, bảo nó sống thế nào. Hãy bảo vệ con khi chúng
còn non nớt, cho đôi cánh khi con cần, chúng nó sẽ bay và hãy để con
mình được ước mơ, sống cuộc đời của nó và chỉ của nó mà thôi.
27.9.2016

0 comments :
Post a Comment